Vậy nên, anh có sai không em nhỉ khi bài thơ viết vội trong một buổi chiều nắng mưa đỏng đảnh ngày gặp em, anh đã đề thêm mấy dòng với tâm tư cháy bỏng, như muốn nuôi nấng mãi mãi cuộc tình này với Huế, với em: “Em có tin, trên đời này tồn tại cái gọi là duyên nợ? Riêng anh, gặp em chính là định mệnh của cuộc đời”.
Huế vậy đó. Em vậy đó. Và anh, kẻ đa cảm, tham lam, muốn giữ Huế, giữ em cho riêng mình, một ngày cũng rút ruột viết nên những dòng như vậy. Bài thơ kỷ niệm, bài thơ tinh khôi ngày nào, biết em còn lưu giữ?
4 tháng trời có lẻ, hẳn là quá ngắn ngủi cho một cuộc tình như người ta vẫn nói. Vậy mà với anh thế cũng là quá đủ để định nghĩa yêu thương, trọn vẹn cho những chân thành cần gửi gắm. 30 tuổi đời, anh không phải là kẻ nông nổi để không thể phân biệt một cách rạch ròi cái gọi là cảm xúc bâng quơ và tình yêu. Ngày thứ 123, sau những đắng cay, bẽ bàng em trả về cho anh trong một buổi tối đầy bàng hoàng và mộng mị, anh nguyện viết bài thơ cuối cùng – bài thơ thứ 21 cho em, để từ giây phút đó, anh xếp em vào ngăn tủ cuộc tình mình vĩnh viễn. Ấy vậy mà, anh không đủ mạnh mẽ, không đủ sĩ diện để làm điều đó.
Em càng hờ hững với những lý do không đầu, không cuối, anh càng tổn thương, càng đau đớn, lại nhớ em quay quắt. Mỗi ngày, anh lại chắp bút cho những vần thơ bay lên. Chỉ khác một điều, từ bài thơ thứ 22, anh sẽ không viết lời đề tặng và gửi cho em nữa, vì dự cảm được một thực tế nghiệt ngã: Em đã thực sự rời gót khỏi cuộc đời anh. Những câu thơ, cảm xúc nồng nàn từ một nơi xa ngái không còn đủ dịu dàng để vỗ về, nâng niu em, không đủ sang trọng để cảm hóa sự yếu mềm của một người con gái.