Công việc nhà tôi cố gắng chia sẻ với vợ, không để cô ấy phải vất vả nhiều. Tôi làm mọi việc: rửa bát, cọ toilet, đưa con đi học, mắc màn cho vợ ngủ…, thỉnh thoảng lại rủ vợ đi chơi, lang thang phố phường, mua sắm, xem phim, dành cho vợ nhiều sự bất ngờ. Tôi có thể chọn cho vợ những bộ quần áo, đồ trang sức hợp với cô ấy vì mắt thẩm mỹ cũng khá. Tôi còn chín chắn và thường xuyên nghe vợ tâm sự, đưa ra những lời khuyên có ích.
Trong quan hệ vợ chồng, tôi cũng không đến nỗi tồi, có kỹ thuật, sức khỏe, biết quan tâm, nâng niu. Cứ nghĩ với mình thế là quá đủ, tôi tin tưởng tuyệt đối vào sự chung thủy của vợ, không mảy may nghi ngờ. Hôm đó ngồi trên máy tính rỗi việc quá không biết làm gì tôi liền đăng nhập vào hòm thư của vợ một cách hú họa vì mật khẩu tôi không chắc lắm, không ngờ vào được, đọc vài dòng thấy toàn công việc, nhưng khi chuyển đến trang thứ 10 thì bao nhiêu tin cũ cách đây vài tháng hiện ra.
Tôi không tin vào mắt mình nữa, vợ đã phản bội tôi từ lâu lắm rồi. Cảm giác lúc đó thật tệ hại, mặt tôi trắng bệch, run lên thất thần, không thể nào nói được một tiếng nào. Người tôi tin tưởng nhất đã phản bội mình, những dòng chữ tình cảm 2 người dành cho nhau như dao cứa vào tim tôi, những từ ngữ mà cô ta vẫn hay dùng với tôi.