Về bài bạc, tôi biết anh ham chơi nên thỏa thuận thành văn bản, trừ khi về quê mỗi năm 2-3 lần, mỗi lần 2-3 ngày thì “chơi thoải mái”. Về quê ngoài tiền đi lại và các chi tiêu khác, tôi trừ ra một, hai triệu cho anh đánh bài, hết thì thôi, khi ở nhà không chơi với bất kể hình thức nào. Chồng đồng ý và cứ đúng thỏa thuận để thực hiện. Mỗi khi về quê, chồng tôi chơi với mấy người bạn, có khi xuyên tối hôm trước đến ngày hôm sau, nhưng tôi không có ý kiến và cũng không quan tâm đến chuyện anh thua hay được. Xin nói thêm, vợ chồng tôi làm ở ngoại thành Hà Nội, gần nhà ngoại, cách quê chồng 180 km.
Tâm sự vợ vụng, chồng kém nhưng vẫn hạnh phúc
Về tôi, tự nhận mình không xinh không xấu, công việc bình thường, không đảm đang. Tôi chỉ biết nấu vài món rau dưa quen thuộc, có hôm mặn hôm nhạt, hôm quá lửa, hôm hơi sống. Những hôm như vậy, chồng ăn ít hơn và bảo vợ “Em nấu thế này khó ăn lắm”. Tôi chỉ biết “Vâng, để em đi nấu lại món khác”. Chồng bảo thôi, ăn tạm vậy, bữa cơm vẫn thân mật ấm cúng. Nhà cửa cũng không gọn gàng gì nhưng cuối tuần “dọn một lần thôi”, hàng ngày đi làm về mệt rồi. Cuối tuần có chồng dọn cùng vừa đỡ mệt lại vui, chồng bảo “Thế cũng được”.
Tôi không ngoan, khi lấy chồng cũng qua vài mối tình, chồng cũng biết điều này. Lần đầu của hai vợ chồng cũng chẳng thấy máu đâu, tôi chỉ nói một câu “Em không biết vì sao nhưng khẳng định anh là người đàn ông đầu tiên trong đời em và muốn anh là người cuối cùng”. Từ đó chồng chẳng bao giờ hỏi chuyện này nữa. Sau 6 năm chung sống, chưa bao giờ tôi làm gì có lỗi với chồng kể cả trong suy nghĩ. Tôi đang có công việc ổn định, thu nhập khá nhưng do sếp có tình ý, tôi sẵn sàng xin nghỉ không đắn đo để mất 9 tháng rong ruổi tìm việc rồi tháng thứ 10 mới có công việc phù hợp.