Đến khi con thôi nôi xong, tôi quyết định gửi bé để đi làm, nhưng nghề này rất khó tìm tại thị trấn nhỏ bé đó. Vả lại lương quảng cáo ở đây rất thấp, không đủ cho cuộc sống nên tôi nghe theo một người bạn, sắm bộ đồ hành nghề rà cá (dùng xung điện) để đánh bắt cá bống trên sông dù biết điều này là vi phạm pháp luật.
Hàng đêm tôi phải đi làm lúc 21h tối, ngâm cả đêm ngoài sông, sáng hôm sau mang cá về xuống chợ bán sỉ. Sau đó về cho con ăn, đưa con đi học rồi lo dọn nhà, giặt giũ mới đi ngủ. Đến chiều dậy đón con, chăm con đến 21h tối để vợ dạy thêm xong giao con lại rồi xách đồ ra sông làm việc. Ban đêm ra sông một mình, vừa buồn, vừa lạnh nhưng vì đồng tiền tôi phải chấp nhận.
Thu nhập của tôi khá cao nên vợ rất vui. Hai tháng nay, trời mưa liên tục nên việc làm của tôi giảm sút rõ rệt. Vợ thường xuyên trách móc, nặng nhẹ, coi thường, đột ngột cô ấy viếc đơn ly hôn và bảo tôi ký. Trước đó, cô ấy đã tìm cách chọc điên tôi nên tôi ký luôn. Vợ không nuôi con, nhường cho tôi.
Khi đó con trai chung mới có 18 tháng, tôi không đồng ý và bảo để con lớn tí đã, giờ nhỏ quá, thế mà cô ấy cũng không chịu. Vợ bảo tôi mang con về ông bà nội một thời gian để có thời gian vợ chồng suy nghĩ, tôi thấy cũng phải nên mang về nhờ cha mẹ nuôi giúp. Một tuần sau tôi về nhà, cô ấy đuổi, không cho vào (đây là nhà vợ chồng tôi thuê) với lý do đã gửi đơn ly hôn.