Chuyện gì tới cũng phải tới, những buổi trưa chớp nhoáng và đều đặn, cô ấy đâu biết linh cảm của tôi rất nhạy bén và tôi biết đang có sự thay đổi gì. Tôi đứng trước cửa cơ quan, theo cô ấy vài lần tới nơi đáng nhẽ tôi không nên theo tới, mắt như nhoè đi. Cô ấy có thể giữ cái xác trong bao lâu khi tâm hồn đã bán luôn cho “nhà thổ”. Vợ chồng cưới nhau nhưng mãi tận 2 năm sau mới quan hệ vì tôi hết sức nâng niu, chiều chuộng cô ấy, tôi sẽ không làm gì nếu cô ấy không muốn.
Vợ luôn than rằng cô ấy không thấy ham muốn dù rằng sinh lý đàn ông của tôi cũng cao nhưng cũng chấp nhận không làm phiền nhiều đến vợ. Thậm chí trước tháng 1-2 lần rồi dần vài tháng một lần, sau nữa cô ấy không cho tôi đụng chạm. Tôi tin mình là người tinh tế chứ không phải loại võ biền hùng hục để cô ấy phải tìm của lạ. Sự thực là cô ấy không yêu tôi?
Cho tới giờ chưa bao giờ cô ấy phải ủi cho tôi bộ quần áo. Cũng may cô ấy còn dành thời gian cơm nước, lo cho cu cậu những lúc tôi không có nhà dù lúc nào cũng cảm thấy bực bội. Sau này tôi mới biết được vì phải chia tâm ra lo nhiều thứ cùng lúc ai mà không cáu bẳn. Tôi nên tiếp tục im lặng để cô ấy thoả mãn, coi như không hề biết, rồi tôi sẽ sống và đối diện với việc này hàng ngày như thế nào?