Giá như tôi không quá nhạy cảm, nghe anh nói gì cũng tin thì giờ chắc tôi vẫn có anh. Một suy nghĩ thật ngu ngốc đúng không? Tôi dần mất niềm tin khi nhìn thấy tình yêu của mình không còn giống với mọi người. Không ai yêu nhau mà vì lý do bận quá nên quên liên lạc, quên nhắn cho nhau dù chỉ là một tin nhắn. Trong đầu tôi hiện lên những cơn ghen tuông âm thầm, tôi lại vào Face của anh, phát hiện ra một sự thật có nằm mơ tôi cũng không thể nghĩ tới. Những dòng tin nhắn tình cảm giữa anh và cô ấy hiện rõ mồn một, trời đất như sụp đổ. Hoá ra họ đã quay trở lại với nhau kể từ ngày anh trở về quê, tôi làm kẻ thứ ba mà không hề hay biết.
Tôi đã làm một điều điên rồ, đó là nói chuyện với cô ấy trong tư cách là anh. Tôi biết được mọi thứ. Anh nói với cô ấy giữa tôi và anh chỉ là bạn, rằng anh vẫn còn yêu cô ấy. Hai người đã quyết định quay lại với nhau từ lúc anh về quê. Tôi đã gọi cho anh hàng chục cuộc gọi nhưng anh không bắt máy. Có lẽ anh biết cuộc nói chuyện này và ngay sau đó khoá tất cả tài khoản.
Hôm sau anh nhắn tin xin lỗi, bảo chỉ có thể nói như vậy. Anh bảo chính tôi là người phá hỏng mọi thứ, giờ không còn gì để nói và yêu cầu tôi chia tay. Tôi thật sự choáng váng, muốn ngừng thở. Gần một tuần nay tôi suy sụp với một mớ câu hỏi tại sao. Tôi không thể nhắm mắt lại được dù đã cố gắng vùi vào giấc ngủ bằng một đống thuốc ngủ hạng nặng. Cả trong giấc ngủ gượng ép, ít ỏi, mọi chuyện vẫn ám ảnh. Vẫn là cơn ác mộng để khi giật mình tỉnh lại nước mắt tôi đầm đìa và không thể nào nhắm nổi đôi mắt.