Ngay trong nhà tôi, ông anh trai bỏ được bà vợ đầu, cả nhà tôi hoan nghênh. Các con cũng lớn rồi, chúng có mối quan tâm khác ngoài xã hội. Ông anh tôi hy sinh chịu đựng quá lâu (không chỉ mình phụ nữ phải hy sinh trong một cuộc hôn nhân thất bại), ngần ấy lần thẳng thắn đề đạt ly dị là chừng ấy lần bà vợ níu kéo, dọa nạt không sống được. Chưa bỏ được vợ, sống ngột ngạt, bảo ăn cố mặc cố được chứ cố yêu bà vợ vừa xấu vừa ích kỷ thực dụng cũng không dễ.
Chúng ta dạy nhau lý thuyết thì dễ nhưng tình cảm không tuân theo nguyên tắc. Các chị phụ nữ lại không phải là đàn ông nên khó thông cảm lắm, đâu cứ phải là tôi đã đẻ con cho anh, nấu cho anh ăn thì anh phải yêu tôi. Các chị đẻ con cho cả chính các chị nữa đấy chứ, nếu các chị không thích có con thì ai ép được. Không có chồng các chị vẫn phải nấu ăn cho mình, có chồng thêm bát thêm đũa nên đừng kể công để ép chồng phải yêu. Cũng đâu phải cứ ký giấy thì chồng tuyệt nhiên không được bỏ vợ, hoặc các bà vợ không được bỏ chồng, dù cuộc sống tệ hại phải chịu đựng tinh thần?
Tâm sự vợ thông minh vì luôn khiến tôi phải giữ cô ấy
Chuyện không phải của nhà mình nhưng nhiều người ở đâu tham gia đông đảo, hăng hái lắm, nói ngùn ngụt như đúng rồi, như là ta đây cũng ăn chung mâm, ngủ chung giường với vợ chồng nhà khác vậy. Ai cũng thích phân xử, kết án, bảo anh này không được bỏ vợ, chị kia không được bỏ chồng, không còn tình phải còn nghĩa. Bảo mấy anh chị nói to nhất thử chung sống với cô vợ, anh chồng của nhà khác thì khéo ai cũng đánh bài lảng.