Sớm hôm sau, mình dậy sớm, đi chợ, nấu ăn và mua sẵn đồ ăn cho gia đình, hôn tạm biệt con mà nước mắt chảy dài. Mình cố bình tĩnh nói với con: Mẹ đi làm. Sau đó lang thang không định hướng, rồi vào quỳ dưới chân Quan âm xin soi đường chỉ lối. Chẳng biết đi về đâu khi trước mặt là một quãng đường u tối quá. Đứng bên bờ sông cuồn cuộn nước giống như tâm trạng mình lúc đó vậy.
Tâm sự vỡ nợ, tôi làm sao giành quyền nuôi con với chồng?
Trước khi có ý định dại dột, hình ảnh con nhỏ lại hiện về, cảnh cha mẹ đang khóc than réo gọi tên làm mình phân vân. Bỗng điện thoại của người bạn thân gọi đến, may sao cô bạn đã nhận ra những bất thường và kéo mình về với thực tại. Giờ mình ở nhà người quen, con gái gửi về với ông bà ngoại chăm sóc. Những người mình còn nợ không để yên mặc dù mình có trả ít và xin cho thời gian.
Tài sản gia đình bán sạch trả nợ, nhưng không trả được hết. Sau khi bán nhà, chồng trả nợ ngân hàng, còn lại mua căn nhà nhỏ nhưng không cho mình biết địa chỉ, cũng không muốn gặp mình. Chắc anh oán hận mình rất nhiều. Mình có hỏi nhưng anh trả lời không muốn liên quan, gia đình không muốn anh gặp mình nữa. Mình hỏi trước đây mua đất bán có lời sao nhà anh không ý kiến, nếu sự việc xảy ra theo chiều hướng tốt gia đình anh có hối thúc ly dị không? Câu trả lời của anh là bây giờ đã khác.