Tệ nhất là khi tôi vào thăm con, nhà ngoại luôn cho rằng tôi may mắn mới lấy được cô ấy. Họ kiêu ngạo dè bỉu tôi, coi tôi không ra gì. Tôi thực sự hoang mang và đau khổ, thực ra tôi không còn tình cảm gì với người vợ như thế nhưng con tôi không có tội. Tôi biết rằng sau khi chúng tôi bỏ nhau, nó quá thiệt thòi, mới hơn 2 tuổi, nên nếu ly hôn tôi sẽ không được quyền nuôi nó.
Tôi thực sự không thể không có nó, mỗi lần nghĩ về con nước mắt tôi lại chảy dài trên má. Nhiều đêm tôi suy nghĩ mất ngủ triền miên, tôi sút cân nhanh chóng, gầy gò tiều tụy. Lắm lúc buồn quá tôi đã nghĩ đến cái chết, chỉ sang năm 2013 thôi tòa án sẽ gọi chúng tôi đến để giải quyết ly hôn.
Một năm mới đến, khi người ta đang sum họp gia đình, đang chào đón những niềm vui thì với tôi lại là những giọt nước mắt. Tôi đâu có làm gì mà ông trời bất công với tôi như vậy, tôi biết cô ấy và gia đình luôn muốn ly hôn, muốn tôi không được ở gần con nữa, các bạn hãy cho tôi lời khuyên, tôi phải làm gì bây giờ?
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)