VN88 VN88

Tâm sự vợ luôn khinh gia đình tôi nghèo khó

Vợ tôi cũng ăn học đàng hoàng, tôi luôn suy nghĩ những người được ăn học thì biết suy nghĩ, nhưng không thể biết cô ấy lại láo với mẹ tôi thế. Từ khi lấy nhau cô ấy chưa từng phải làm việc gì, ngoài việc đi chợ nấu cơm, đến quần áo của tôi, tôi cũng tự giặt lấy. Tôi chưa hề trách vợ bao giờ, sau khi vợ tôi và mẹ va chạm nhau, cứ mỗi lần như vậy là cô ấy ôm con về nhà ngoại, vì nhà ngoại tôi ở gần đó.

Tôi cũng ngồi nói chuyện với cô ấy nhiều lần về chuyện đó, nhưng hình như có sự hậu thuẫn của bố mẹ mà cô ấy không bao giờ nghe tôi. Cô ấy luôn khinh nhà tôi nghèo khó, chửi bới và sỉ nhục tôi, đến lúc không thể chịu nổi tôi đã cho cô ấy ăn hai cái tát. Sáng hôm sau cô ấy ôm con về nhà ngoại, vài ngày sau cô ấy viết đơn xin ly hôn.

Lúc đầu vì nóng mắt tôi cũng ký luôn không suy nghĩ, nhưng sau đó tôi nghĩ lại vì thương đứa trẻ con, tôi đã vào nói chuyện với gia đình cô ấy. Những tưởng sẽ nhận được sự thông cảm, nhưng bố mẹ vợ bảo tôi rằng, thời buổi này ly hôn đầy ra, không có gì phải to tát. Tôi thực sự quá thất vọng về câu trả lời của họ. Từ sau khi cô ấy đem con về ngoại, mỗi lần đến thăm con, cô ấy và nhà ngoại đều cố gắng tìm cách để tôi không gặp được con.

Mỗi lần gặp con, tôi lại khóc, một người đàn ông chưa bao giờ biết khóc vậy mà mỗi khi ôm con tôi vào lòng, nhìn nó quá nhỏ và ngây thơ tôi lại không cầm nổi nước mắt. Tôi nói chuyện, mong cô ấy suy nghĩ lại vì con cái, nhưng cô ấy và nhà ngoại cứ muốn ly hôn. Tôi thực sự không hiểu sao cô ấy lại có thể máu lạnh như vậy, đến mức mẹ tôi xin, cô ấy cũng không động lòng.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.