Sau bốn năm là bạn, bốn năm yêu nhau, hơn ba năm là vợ chồng tôi xem em như thần tượng, là niềm tin, lẽ sống trên đời này. Hạnh phúc gia đình được nhân lên gấp bội khi chúng tôi có nhà cửa, công việc ổn định và có con gái đầu lòng xinh xắn. Ở cơ quan ai cũng thầm khen gia đình tôi, còn tôi xem đó là động lực để vươn lên phấn đấu. Vợ tôi làm việc ở cơ quan nhà nước hay phải đi công tác xa, tôi luôn chấp nhận và động viên vợ hãy cố gắng, sau giờ làm tôi dành hết tình yêu thương cho con.
Mọi chuyện sẽ tốt đẹp như thiên đường tình yêu nếu không có chuyện buồn đã xảy ra. Sau một lần công tác xa nhà khoảng một tháng, vợ đã nảy sinh tình cảm với đồng nghiệp cùng đoàn, đau xót hơn người đó lại là bạn đồng nghiệp của tôi. Tôi là người trầm tính nhưng nhiều tình cảm, những thay đổi trong em tôi nhận ra hết. Bỗng dưng chuyện chăn gối em không còn nồng ấm như xưa, em chăm chút từng bộ váy đi làm chỉ để cho người ta ngắm. Khi về nhà em tỏ ra quan tâm chồng con hơn nhưng tôi nhận ra ngay đó chỉ là giả tạo.
Em lén lút nhắn nhủ những lời yêu thương trách móc hờn dỗi với người ta ngay khi đang ở bên tôi, đang nằm với tôi. Những lúc gần em tôi không thể chịu được cảnh em trong vòng tay người ấy. Tôi như người vô hồn, sống không mục đích vì những gì tôi tôn thờ, thần tượng bấy lâu nay đã sụp đổ, không còn niềm tin trong tôi. Điều duy nhất còn lại bây giờ với tôi là lấy con làm vui, lấy công việc để vơi đi nỗi buồn.