Nghe xong không những vợ không thông cảm mà còn thay đổi thái độ một cách kỳ lạ, trước khi cưới tôi không nghĩ sẽ có ngày vợ mình như thế. Cô ấy bảo: “Anh chỉ biết sống cho gia đình anh, không lo toan được cái gì cho gia đình này. Có ngày tôi ôm con đi cho mà biết”. Đôi chân tôi như bị chôn chặt xuống nền nhà khi nghe những câu nói này của vợ. Tôi cảm giác mình vừa bị một tiếng sét kinh khủng nhất của cuộc đời mà 30 năm nay chưa một lần tưởng tượng ra. Bữa cơm trưa chưa dọn ra cùng với ánh mắt cậu con trai làm tôi như câm lặng và cố gắng gượng dậy bước ra khỏi ngôi nhà đang có không khí ngột ngạt thế này.
Việc vợ muốn như thế tôi hoàn toàn không trách và còn lấy làm vui vì có ý thức vun vén dành dụm cho gia đình, nhưng cách cô ấy cư xử đã làm tôi hoàn toàn mất phương hướng và không biết nên làm gì. Đi làm về 12h trưa, chẳng một chén cơm vào bụng và cảm giác hụt hẫng chỉ biết ra quán cà phê với điếu thuốc cầm không hút trên tay. Đến khi thuốc cháy tới ngón tay tôi mới giật mình và tìm lại cảm giác thăng bằng. Ngồi một mình trong góc nhỏ tôi tự trách mình sao không làm được nhiều hơn cho vợ và gia đình mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, thực sự tôi đã cố gắng hết sức, ở độ tuổi 30 và sau một năm lấy vợ tôi cũng có được những thành công nhất định. Tôi rất muốn có một gia đình bền vững nhưng biết nỗ lực đến khi nào để thỏa mãn được như vợ mong muốn, hãy cho tôi một lời giải đáp. Chân thành cảm ơn.
Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com