Chúng em định tìm thuê một căn nhà để ở và kinh doanh. Anh vừa dạy ở trung tâm và có thể dạy ở nhà. Tháng 7 này chúng em dự định đính hôn, bao nhiêu việc phải làm, nhưng anh không hề lo lắng gì cả. Anh vẫn vui vẻ đi Thái nửa tháng mặc dù chỉ mất 4 ngày để lấy bằng. Tính anh vốn hào phóng, thích nhộn nhịp. Anh thường đi quận 1, TP HCM để ăn uống, vui chơi.
Nhìn anh tiêu tiền mà em xót, em nhỏ nhẹ khuyên anh rằng mình có nhiều việc phải làm bây giờ, mọi thứ đều phải tốn tiền cả. Anh nói anh biết, nhưng rồi cũng bỏ ngoài tai lời em nói.
Từ lúc anh qua đây, em chưa bao giờ đòi anh mua cho em bất cứ thứ gì, anh đưa tiền em không nhận, mua những món đồ đắt tiền cho em, em lại tỏ ra bất cần. Nói thật, em hạnh phúc khi nhận quà từ anh, nhưng em không thích anh tiêu tiền quá nhiều.
Em chỉ cần anh yêu em, lo lắng cho tương lai của cả hai mà phấn đấu cố gắng để cả hai có cuộc sống ổn định và biết tiết kiệm. Em đã nói điều đó với anh nhiều lần, nhưng anh vẫn không từ bỏ tính phung phí tiền. Tức quá, em với anh đã cãi nhau. Anh bảo đó là tiền của anh, anh dùng để thưởng thức cuộc sống, có gì sai. Em biết đó không phải là tiền của em, không có quyền xen vào. Nhưng em nghĩ chỉ còn một tháng nữa là cả 2 đính hôn, nếu em không nói, anh ấy sẽ cứ tiêu thoải mái.