Càng ngày vợ càng quá quắt, hơn 9 tháng không cho tôi đụng vào người. Mỗi đêm nằm một góc, đắp chăn, quay lưng lại. Mỗi lần tôi đụng vào lại bị hất tay ra. Cuộc sống của tôi như địa ngục chứ không phải một gia đình.
Rồi tôi gặp em, người con gái còn rất trẻ, thông minh, biết lắng nghe, quan tâm người khác. Tôi dần có cảm tình, lúc đầu, em không chịu, nhìn thấy tôi đơn độc, lẻ loi, em cũng gật đầu đồng ý. Em chịu biết bao nhiêu lời vu khống, chửi rủa từ mọi người nhưng tình yêu dành cho tôi không hề bị lung lay. Em thương con tôi như con mình, con tôi cũng thương em.
Vợ lại vô cùng thâm độc, dùng những người bạn và gia đình tôi (mặc dù trước kia cô chẳng hề ưa họ), thậm chí cả con để quậy chúng tôi. Mỗi lần con đi chơi với tôi và em, cô ấy lại đánh và mắng con thậm tệ. Giờ cô ấy không buông tha cho tôi, đi bêu rếu khắp mọi nơi kể cả trên mạng, mặc dù chúng tôi đã ra tòa ly dị.
“Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”, tôi nào muốn bỏ vợ và làm gia đình tan nát, không một người đàn ông nào trên thế gian này muốn cả, nhưng tôi đã chịu đựng hết sức mình, làm sao có thể sống với một người vợ như thế. Xin các bạn đừng vội vàng trách cứ những người chồng ly dị vợ hoặc một người con gái yêu người đàn ông đã có vợ. Các bạn không ở trong hoàn cảnh của họ, cũng không thể hiểu được những hy sinh, đau khổ họ đang phải cố gắng vượt qua để có được tình yêu, hạnh phúc.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)