Khi cháu hơn 3 tuổi, sau thời gian bố con chăm nhau, ăn ngủ cùng, cháu không hề nhắc đến mẹ, ngược lại mẹ cũng tuyên bố “Nó sẽ ở với ông, điều kiện cho tôi cái nhà”. Tôi chủ động nộp đơn lên tòa án để giải thoát cho cô ta như lời yêu cầu và hy vọng sẽ “gặp người đàn ông oai phong, có chức quyền”.
Chính thức ly hôn chỉ bằng một quyết định “công nhận thuận tình ly hôn” mà không hề xử. Tài sản và con thỏa thuận bằng văn bản 2 người, tòa án công nhận mọi việc kết thúc. Tôi đề nghị thêm: “Hàng tuần tôi sẽ chở con đến cổng, tự cháu vào, đến giờ đón về, không ai đến nhà ai bởi tính cô ta hay bới móc, dò xét, vu khống và người đời sẽ nghĩ tình cũ không rủ cũng đến”, coi đó cũng là điều kiện để tôi nhường nhà to ở trung tâm thành phố, cha con tôi chấp nhận ở căn nhà cấp 4 quận 3.
Cuộc sống cứ trôi, con tôi được chăm sóc chu đáo, tinh thần thoải mái, trong nhà bố con luôn vui vẻ nên cháu lớn như thổi, nề nếp, cả giờ ăn, bữa ăn, giấc ngủ không khác gì trẻ em ở nước ngoài. Tự lập sớm và được khuyến khích nên cháu biết đá bóng, chơi cầu lông giỏi, học hành chăm ngoan, đặc biệt tính kiên trì, chịu khó hiếm có trẻ cùng lứa nào làm được như cháu. Cháu có thể im lặng, cẩn thận xếp bộ đồ chơi cả ngàn mảnh rồi mới đứng dậy.