Tôi cũng nhiều lần thất vọng về con người này và đã muốn ly dị, nhưng anh khóc lóc nỉ nôi, hứa hẹn đủ điều, van xin tôi. Thấy vậy tôi đã không biết bao nhiêu lần bỏ qua với hy vọng là anh sửa tính. Nhưng lần này qua lần khác anh không hề thay đổi, anh chỉ hứa cho tôi bỏ qua vì cũng hiểu tôi là người đàn bà rất cổ điển: con gái chỉ có một chồng.
Cũng vì ý muốn này mà tôi cứ ráng tìm cách níu kéo anh, hy vọng sẽ có ngày anh hiểu và thương gia đình, vợ con hiếu thảo. Nhưng rốt cuộc tôi mới thấy một câu mà người xưa nói đến giờ nay vẫn còn có giá trị: con cãi cha mẹ trăm đường con hư. Thế mới biết những người làm cha mẹ, với kinh nghiệm họ sâu xa hơn mình nhiều.
Anh vừa lấy hưu trí, anh báo cho tôi biết là anh muốn đi tu, anh muốn làm theo Phật, bỏ gia đình để theo con đường tâm linh, vì đó là nguyện vọng của anh. Tôi và các con cũng quá ngỡ ngàng, và bây giờ tôi mới hiểu là từ lâu rồi anh sống với tôi vì thấy tôi là người phụ nữ quá tốt với anh và là người mẹ chu toàn. Nên với đồng lương mà anh có, anh không thể nào tìm được một cuộc sống thoải mái sung sướng.
Đi làm về thì có một gia đình, có mâm cơm sẵn sàng, có một cô vợ tích trực chăm lo mà không cần phải làm trách nhiệm hay bổn phận nào của một người chồng. Nhưng khi đến tuổi ngoài 60 rồi, thì anh thấy không còn gì hưởng thụ nơi vợ con nữa, nên anh đi tìm nơi khác. Anh cũng biết là khi về hưu thì đồng lương của anh trội hơn của tôi vì bao năm qua với bằng kỹ sư vi tính nhưng tôi không có đi làm thường xuyên vì một mình tôi phải lo trăm điều.