VN88 VN88

Tâm sự vợ chồng chung nhà nhưng như người xa lạ

Bạn bè đều khen mình có phước khi gặp anh, anh không có những tật xấu mà đàn ông thường có, khen mình có một gia đình lý tưởng. Mình cười đón nhận những nhận xét này, thật ra trong thâm tâm mình nhớ đến câu nói của ai đó: “Tình yêu giống như giày dép, người ngoài nhìn có thể nhận xét đẹp hay xấu, nhưng người sử dụng mới biết rõ đôi giày đó có phù hợp với mình hay không”. Cũng như bao phụ nữ khác, mình cũng có nhu cầu được chồng quan tâm chăm sóc và ngược lại muốn chăm sóc chồng con, nhưng mình thiếu hẳn việc này từ chồng.

Những cú điện thoại, những câu hỏi thăm của anh khi mình đi công tác xa là điều quá xa xỉ, hiếm khi nào mình được nhận. Sau nhiều năm sống chung với nhau, mình tự an ủi, có lẽ tại tính chồng ít biểu lộ tình cảm, về sau mình nhận ra anh sống với mình nhưng không có tình yêu thương. Những lần đi chơi chung với nhau, nếu mình không yêu cầu chụp hình cùng thì anh không để ý, hoặc khi nhìn các đôi khác có cử chỉ âu yếm nhau khi chụp hình, mình cũng rất muốn mà anh không bao giờ chủ động. Mình đã chủ động việc này nhưng không lẽ như vậy hoài sao.

Mình rất thích kể những vui buồn bên ngoài cho anh nghe để chia sẻ hoặc để vợ chồng hiểu nhau, nhưng anh không thích nghe qua thái độ im lặng và không góp chuyện, hoặc đôi khi tỏ thái độ chỉ trích. Mình rất cô đơn trong chính gia đình. Có khoảng thời gian mình đi làm xa, cuối tuần về nhà, anh chưa bao giờ hỏi thăm công việc của mình là gì. Mình cũng không còn hứng thú để kể với anh, một người không thích nghe mình nói. Thi thoảng có bạn bè (bạn anh cũng thường là bạn mình) đến nhà thăm hỏi, mình kể cho các bạn nghe, lúc đó anh mới biết loáng thoáng việc mình làm.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.