Khi yêu người phụ nữ khác, anh thẳng thắn nói với tôi và đặt vấn đề ly hôn. Anh nói các con đã lớn, sẽ có cuộc sống riêng và anh sẽ có trách nhiệm. Anh không lừa dối, không quanh co, cũng chẳng van xin hay đổ lỗi cho người tình như những người đàn ông khác, sự bình tĩnh và kiên định của anh làm tôi phát sợ. Dù sốc nhưng tôi đề nghị anh cho thời gian.
Trong thời gian đó, tôi cư xử không thể tốt hơn, thay vì kéo các con vào cuộc, kể xấu bố, dùng các con làm công cụ để chồng phải trăn trở như những bà vợ hạn hẹp và ích kỷ khác, tôi hạn chế tối đa việc các con biết chuyện để ổn định tâm lý cho lũ trẻ. Tôi thấy sợ những người phụ nữ luôn nói thương con nhưng thực chất là lợi dụng con, xúi giục chúng bảo vệ mình. Tôi cũng đề nghị hai người có thời gian riêng tư, ra ngoài cùng nhau nhiều hơn.
Anh miễn cưỡng làm theo ý tôi nhưng giữa hai người vẫn là lỗ hổng lớn. Anh hầu như chấm dứt luôn việc quan hệ vợ chồng dù tôi khóc lóc nhiều lần. Tôi nhận thấy mình chỉ còn nhận được cái vỏ tình cảm của anh mà thôi, anh chỉ quan tâm khi tôi bệnh tật, đau ốm, còn lại thường im lìm, lặng lẽ như người trầm cảm. Tôi đặt vấn đề vì anh mà có thể các con mất tương lai và sự nghiệp, anh đã nói chuyện với chúng, đề nghị các con tôn trọng chuyện riêng tư của bố mẹ, phải tự lập, có ý chí, không bị phụ thuộc, anh sẽ vẫn ủng hộ hết sức nhưng không làm thay các con được và sau này các con sẽ hiểu.