Tôi đã kìm kẹp em trong suy nghĩ phải giữ riêng cho mình, không muốn em giao tiếp với đàn ông nào, ngay cả nơi em làm việc và bạn bè em. Tôi sợ những ánh nhìn đam mê hướng vào cơ thể, khuôn ngực no tròn và vòng eo nhỏ nhắn của em. Tôi cấm đoán em trong các mối quan hệ, trong cách ăn mặc. Hai năm qua, tôi biến em thành người phụ nữ của riêng mình.
Tôi đã toại nguyện, em ngoan ngoãn làm mọi việc tôi yêu cầu, nhỏ nhẹ trong từng lời ăn tiếng nói, tách biệt với thế giới bên ngoài, tôi hài lòng vì điều đó. Tuy nhiên chuyện đời không như mong ước, người vợ tôi cố gắng chấp nhận việc không còn trinh triết dội một gáo nước lạnh vào cuộc hôn nhân của chúng tôi. Em bảo quá ngột ngạt trong cái lồng tôi đã tạo ra, em không còn là em trước đây, em đã đánh mất bản thân, sống không còn ý nghĩa gì nữa.
Em còn nói luôn có mặc cảm tội lỗi với tôi, lúc nào cũng có cảm giác mình làm sai, lúc nào tôi cũng chì chiết, rằng tôi xem em là loại phụ nữ không ra gì, không tôn trọng, không tin tưởng em. Em muốn ra đi. Tôi không thể hiểu nổi những gì em nói, hay nói đúng hơn không thể tiêu hóa được cách nghĩ của em. Em không hiểu tôi yêu em nhiều như thế nào nên mới muốn giữ riêng em cho mình. Vậy mà giờ em lại muốn ra đi, vứt bỏ cuộc hôn nhân của chúng tôi, những kế hoạch tương lai tôi đang dự định.