Em ra đi mang theo tình yêu đó chỉ để lại cho anh sự trống trải, hụt hẫng, cô đơn. Hạnh phúc, tình yêu đã theo em mất rồi. Để có thể quên em, anh đã xóa hết những gì liên quan, những gì đã là của em nhưng dường như lại nhớ nhung nhiều hơn. Mỗi lần thấy điều gì đó gợi nhớ lại hình ảnh của em, trong lòng anh xốn xang, rộn rã rất nhiều và niềm khát khao có em lại trỗi dậy.
Anh biết phải làm sao để quên được em đây? Điều thực sự khó khăn trong anh đó là hàng ngày thấy em rất gần mà không thể được gần. Giá như em biết được anh thực sự nhớ em đến mức nào, anh đau đớn khi không thể tiếp tục có em bên đời.
Rồi đây, trên đường đời hai đứa hai nơi, nếu có lúc nào đó buồn, vui và nghĩ đến anh, mong em hãy nhớ luôn có anh, người từng yêu em da diết, nhớ em đến quặn đau, tái tê. Ở nơi này có anh, người luôn cầu chúc cho em sẽ đón nhận được mọi điều tốt đẹp, hạnh phúc, vui vẻ nhất.
Nếu thực sự xa anh rồi em thấy bình yên, hạnh phúc hơn thì anh sẽ hoàn toàn thanh thản để chấp nhận sự bất an, nỗi đau khổ. Lời cuối cùng, cảm ơn em vì tất cả và rất xin lỗi vì những điều chưa làm được trọn vẹn cho riêng em. Vĩnh biệt tình yêu muộn màng của anh.
(Tâm sự cuôc sông 18Truyen.com)