Ta không hiểu vì tháng 5 chông chênh hay vì cảm xúc trong mình quá nhiều mà lại thỉnh thoảng trôi miên man trong những ký ức xa xưa. Bao lần cũng tự nhủ hãy để gió cuốn đi, rồi tất cả sẽ là hoài niệm. Cũng phải thôi, bởi trên bước đường đời muôn vàn bề bộn, tin rằng ta sẽ không còn nhớ nhau như những ngày xưa nữa, chỉ thỉnh thoảng trong lang thang của ký ức, ta sẽ lại vô tình gặp nhau trong hoài niệm của một thửa xa xưa.
Tháng 5, viết cho những bản giao hưởng ve trên các nhánh cây bằng lăng tím biếc, làm lòng người xao xuyến bịn rịn khi chia tay, cho những người đã xa mái trường những cảm giác bồi hồi da diết nhớ thầy cô, bạn bè. Tháng 5, viết cho mùa hạ nắng nóng, cho nỗi nhớ và tình yêu, cho khoảng trời đốt lửa phượng và cho đêm trời đầy sao lại có một người lặng lẽ nhớ một người.
Tháng 5, viết cho những yêu thương, cho một ngày mong em được hạnh phúc, được yêu thương và bình yên mãi mãi! Viết cho tháng 5, cho những yêu thương xưa cũ ùa về!
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)