Người thứ nhất ra đi với sự oán trách, người thứ hai đến cũng qua mai mối. Anh hiện có công việc ổn định ở thị xã, tôi lúc này đang làm việc trong cơ quan nhà nước ở một tỉnh phía Nam. Biết tôi đi làm xa quê cả mấy trăm cây số, anh vẫn liên lạc. Biết ý định của anh, tôi có giới thiệu cho đứa bạn thân ở quê, tương lai cũng làm trong ngành với anh, hai người sẽ làm gần nhau, hai gia đình cũng môn đăng hộ đối. Anh không chịu nên tôi cũng không làm gì được. Sau vài lần nhắn tin, anh gọi điện cho tôi.
Tôi nhận ra chuyện này sẽ không có kết quả gì hết, tôi không thể mở lòng với anh vì nhận ra khoảng cách về địa lý sẽ là bức chắn lớn nhất ngăn cách hai người. Anh không thể bỏ gia đình, công việc để theo tôi vào trong miền Nam xa xôi này. Tôi cũng không thể bỏ công việc mà gia đình tốn bao công sức mới xin được cho mình để về quê với anh. Về quê rồi tôi sẽ làm gì, không lẽ ở nhà trong khi đó tôi biết xin được một công việc ở quê mình không hề đơn giản.
Cưới anh, không lẽ hàng tuần, hàng tháng tôi bắt xe đi mấy trăm cây số về thăm anh, gia đình và anh cũng vậy? Hơn nữa, anh hơn tôi 2 tuổi, tôi không muốn cưới anh rồi, mấy năm sau sẽ trông như chị anh chứ không phải vợ anh. Tôi quyết không mở lòng dù biết anh là một người tốt.