Em suy nghĩ rất nhiều và không muốn anh chịu áp lực nữa. Em không muốn mẹ em phải khóc lóc vì đêm nào bà cũng khuyên nhủ em đủ điều. Em không muốn bắt mọi người xung quanh đau khổ thêm nữa, chỉ mình em đau khổ là đủ. Rồi anh sẽ được một cô gái khác tốt hơn em yêu thương và trân trọng. Khi yêu anh, em hay đùa “Nếu anh chọn cô nào khác không phải em thì anh đâu có khổ như vậy”. Anh lại ôm em rồi thủ thỉ “Có thể, nhưng nếu chọn cô khác chắc gì anh đã hạnh phúc như thế này”.
Kỷ niệm ùa về như mới ngày hôm qua, em không cho phép mình ích kỷ hơn nữa. Em đâu có biết đến bao giờ mẹ mới chấp nhận anh, anh phải đợi em bao lâu nữa, sau này chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Tốt nhất em chọn cách rời xa anh. Em biết lựa chọn này khiến anh và em đều đau khổ nhưng ít ra mẹ em được vui vẻ. Còn hơn tiếp tục cuộc tình khiến cả ba phải chịu dằn vặt, đau khổ và không xác định được lối ra.
Đúng là tình yêu trong em không đủ lớn để vượt qua khó khăn này, em không đủ can đảm để đối diện với thử thách nhưng vì mất bố cách đây 10 năm do bị tai nạn, giờ đây em không muốn mẹ đau khổ trong khoảng thời gian còn lại của cuộc đời bà. Em muốn thấy bà hạnh phúc, vui vẻ, cũng muốn thấy anh sống thoải mái hơn khi không có áp lực từ gia đình em tạo nên nữa.