Tôi luôn xử lý công việc cũng như chuyện tình cảm đâu ra đó, tôi đã cứng rắn trước rất nhiều người đàn ông có địa vị trong xã hội vì trong tôi luôn ý thức một điều rằng gia đình là quan trong nhất. Thế mà giờ đây tôi lại đau khổ trước một người đàn ông chỉ thoáng qua trong đời. Anh đến rồi đi rất nhẹ nhàng với một lời giải thích rằng không muốn tôi thiệt thòi đau khổ và để tôi quay lại làm thiên chức của người vợ, người mẹ. Thực tế lúc quen anh đến giờ tôi đâu bỏ rơi chồng con. Tôi luôn lo lắng đầy đủ cho chồng con và lo lắng nhiều hơn khi thấy mình tội lỗi.
Tôi đã rất buồn, mỗi ngày qua đi tôi thấy như cuộc sống không còn ý nghĩa. Tôi đã nhắn tin cũng như gọi biết bao nhiêu cuộc gọi cho anh nhưng anh không hề trả lời. Tôi biết mình đã sai, một sai lầm không thể tha thứ. Hàng đêm nằm bên con mà nước mắt luôn ướt đẫm vỏ gối. Tôi khóc vì tự trách bản thân mình sao có thể đi tin một người đàn ông như vậy để rồi vướng vào tội lỗi như thế này.
Tôi không trách người đàn ông kia vì giờ này tôi đã nhận ra vì sao anh như vậy với tôi. Có thể anh làm tôi đau khổ lúc này là tốt cho tôi về sau. Nhưng anh đã quá tàn nhẫn với tôi khi ra đi không một lời giải thích. Tôi sống nội tâm, thiên về tình cảm, yếu đuối và thiếu tự tin nên không thể vực dậy nổi sau cú sốc tinh thần này.