Hàng ngày tôi cố gắng chăm con, chăm anh, lo cơm nước, giặt giũ… tất cả những việc không tên để anh yên tâm, xin nói thêm chồng tôi bị bệnh tróc da tay (gọi là á sừng) nên anh kiêng đụng nước, mọi việc trong nhà tôi đều tự làm. Có lẽ anh nghĩ tôi ở nhà, không đi làm nên rất nhiều lần nói những lời làm tôi suy nghĩ. Anh bảo “Tiền nào chả tiền mình kiếm”, đi đâu anh nói “tốn tiền” ra về “xong trách nhiệm”. Tôi không phải người tiêu hoang, cũng không phải người không có khả năng kiếm tiền, nhiều lần tâm sự với anh, nói rằng tôi ở nhà là vì con, vì gia đình mình, cho anh yên tâm đi làm. Chúng tôi cũng không gửi được bà nào cả, vì thực sự không đành lòng xa con, tôi về quê thì anh không đồng ý. Dần dần tôi nhận thấy anh kinh thường, xem tôi không ra gì cả.
Gần đây nhất, anh tát tôi 3 cái chỉ vì cái lý do tôi vào phòng cho con bú rồi chốt cửa trong, anh sang đạp cửa ầm ầm làm con giật mình khóc thét. Tôi bế con, phần vì nghĩ anh cầm chìa khóa phòng thì mở được chứ đâu phải làm thế, vậy là anh mở cửa xong, lao lên giường tát tôi tới tấp. Lúc hỗn loạn, mất bình tĩnh tôi nói mày tao với anh, anh dọa giết rồi bảo tôi mà là cái áo thì thay từ lâu rồi. Sau khi nghe câu nói đó, tôi vô cũng đau lòng, cảm giác xúc phạm, bị khinh thường tột độ.