Trong đời sống gia đình, sao không cởi bỏ những tư tưởng như nam phải thế này, nữ phải làm cái kia? Phụ nữ cũng đi ra công trình làm việc, lên rừng cũng có, xuống biển cũng có, quét vôi, sơn nhà cửa đều có. Nam giới làm đầu bếp cũng có, thợ may cũng có, chuyên viên trang điểm, thiết kế thời trang phụ nữ. Vậy tại sao trong gia đình Việt đa số đàn ông lại cho rằng nấu ăn, giặt quần áo, lau nhà là của phụ nữ? Công việc cần san sẻ để tránh tình trạng nơi thừa nơi thiếu. Trong quá trình san sẻ đều có lợi cho cả hai vì hiểu nhau hơn.
Việc kiếm tiền không dễ nhưng cũng chẳng khó lắm khi đã có công việc. Tôi là nữ, chẳng bao giờ phải đi ăn nhậu với ai, những cuộc gặp gỡ tại văn phòng và cao nhất là đi uống cà phê; 3, 4 tháng mới gặp khách hàng một lần, vậy mà hàng vẫn bán tốt, hợp đồng cứ ký đều, mà hợp đồng giá trị triệu đô. Cũng không phải luôn suôn sẻ đến vậy nhưng việc gặp gỡ ăn uống không phải là tiêu chí đúng đắn trong giao thương.
Tiêu chí hàng đầu ai cũng biết là đôi bên cùng có lợi, chất lượng tốt, giá cả phù hợp, lịch sự, uy tín, kiên định với khách hàng. Khách hàng cũng có công việc bận rộn của họ chứ đâu gặp hoài được. Vậy mà không hiểu mấy anh ở Việt Nam cứ lấy việc nhậu nhẹt ra để làm kinh tế và xem đó là văn hóa. Nếu nói nhậu nhẹt vì thói quen ham vui chơi thì không phải lý giải gì nữa, cũng cần phân biệt nhậu nhẹt ồn ào với việc gặp mặt bàn chuyện làm ăn với vài chai bia.