Ngày tôi mặc chiếc váy cưới sánh đôi cùng anh trong ánh nhìn ngưỡng mộ của bao nhiêu người, tôi khóc vì sung sướng và hạnh phúc. Giây phút đó tôi biết anh là người đàn ông quan trọng nhất trong đời mình, tôi nguyện sẽ yêu anh thật nhiều để bù lại những nỗi đau anh từng phải chịu. Đúng như chị ấy nói, anh là một người chồng thật lý tưởng, điều duy nhất anh cần là sự chung thủy.
Anh dành thật nhiều thời gian cho tôi, mặc dù hơn tôi gần một giáp nhưng anh lại rất dí dỏm và hài hước, tôi luôn cười thật đã với những câu chuyện của anh. 23 tuổi nhưng tính khí tôi vẫn con nít, hay giận hờn, bực tức khi anh vì công việc phải đi nhậu, hậm hực khi anh để tôi ngủ một mình mà tập trung đánh bài cả đêm với mấy anh rể. Có lúc tôi khóc sưng húp cả mắt, lại đòi về nhà mẹ, nhưng anh vẫn yêu thương và giảng giải cho tôi từng chút một, để tôi thành một người vợ tốt.
Ngày lễ, thật hạnh phúc với những món quà tuy nhỏ nhưng bất ngờ của anh. Anh sẵn sàng lượn khắp phố tìm cho vợ một món đồ đẹp. Gắng thu xếp mọi công việc để chở vợ đi chơi, ôm ấp vợ mỗi khi vợ buồn nhất. Cơ thể của anh lúc nào cũng ấm áp, anh nói người ấm áp là người dạt dào tình cảm, tôi luôn hài lòng khi có anh.
Khi ba mất, anh tiều tụy, đau khổ, tôi khóc; tình cảm giữa tôi và ba chưa nhiều nhưng tôi buồn vì anh mất đi người yêu thương. Anh từng hỏi: Nếu một ngày anh chết em có buồn không? Anh thật ngốc, anh nghĩ em có buồn không khi với em anh là người quan trọng nhất?