Ta đã mất đi một cái Tết đầm ấm của những lời chúc tụng, một cái Tết nở hoa cùng những phong bao lì xì đỏ chói. Phải chăng mẹ đã đúng khi tin là đấng thiêng liêng đã định cho mỗi con người một số phận? Rồi cái Valentine cuối đó cũng qua đi. Người đã tránh mặt ta trước khi lên cưới vợ. Ta biết người đã khóc và cả ta nữa, để lại sau ta một mùa Valentine trống trải. Lầm lũi bước đi cùng màn đêm, ta chưa muốn về với căn phòng nhỏ bé với một thế giới chỉ của riêng ta.
Bài hát cuối cùng trong nhạc phẩm “Hà Nội và tôi” kết thúc, bài “Một dại khờ, một tôi” như nhắc ta: Nào đi thôi. Một đôi tình nhân nắm tay nhau khi dừng, khi bước như muốn cản đường ta. Ta vẫn ương bướng với ám ảnh cần một tình yêu để sống và để yêu. Ta nhoẻn miệng cười cay đắng: Chào thánh tình yêu.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)