Hỡi ơi thánh Tình yêu! Đã có lúc ta yêu thánh hơn ai hết vì thánh từng ở bên ta. Ta từng hạnh phúc biết nhường nào khi yêu anh ấy. Một ngày kia anh ấy đã bỏ ta để đi theo cái quy luật của cuộc sống. Sức ép của nghề nghiệp, gia đình, của những ánh mắt cộng đồng đã mạnh hơn tình yêu ta dành cho anh, và mạnh hơn cả tình yêu với bao hứa hẹn anh đã trao cho ta. Anh đi lấy vợ.
“Chúng ta phải chia tay, đây sẽ là Valentine cuối cùng của chúng ta. Cuối xuân là hai gia đình sẽ tổ chức đám cưới rồi”. Quyết định của anh hay của cha mẹ anh? Thật phũ phàng. Người ơi, người đã đẩy ta ra xa đại dương mênh mông. Ta đã mơ một con tàu tình yêu vượt sóng cùng anh nhưng giờ đây chỉ còn mình ta lênh đênh với con thuyền không bến.
Đôi khi ta thấy căm ghét đàn bà, ta lại giận dữ với số phận trớ trêu. “Bóng”, ai đã nghĩ ra và đặt tên cho những kẻ như ta? Thật quyến rũ khi đó là những bóng hoa với đủ cánh, nhụy để khoe sắc. Thật đẹp với bảy sắc cầu vồng, nhưng cũng thật mảnh mai dễ vỡ như những bóng xà phòng. Thật thanh cao nhưng cũng rất u ám như những bóng mây. Thật ghê sợ, nhưng đầy sức tưởng tượng như những bóng ma. Thật buồn và đen tối nhưng vô cùng mênh mông, huyền bí như những bóng đêm. Thật tủi hờn khi ta sao mãi vẫn chỉ là cái bóng của người đời. Bóng của một thằng đàn ông “thực thụ” để lầm lũi, sống, làm việc, yêu, giận hờn, nhẫn nhục. Ước sao ta chỉ là bóng của chính ta. Bóng là ta, ta là bóng, là “nhân”. Không lộ, không chìm, không phải né tránh những cài nhìn miệt thị, soi mói của người đời.