VN88 VN88

Tâm sự valentine đau khổ của chàng gay

Đêm giao thừa, thời khắc thiêng liêng nhất của một năm, ta nằm co ro trong chăn, giả vờ như ốm. Ta cố lắng nghe những bụi mưa. Mùa đông đã vĩnh viễn ở lại trong ta vì cây cầu mùa thu thực sự gẫy tan. Xuân đã bỏ lại ta. Ta mường tượng ngoài kia là những làn pháo hoa bay lên trong tiếng reo hò, khen ngợi, những vòng tay ôm eo, những mái đầu ngả vào nhau và cả biết bao nụ hôn nóng bỏng thăng cùng pháo hoa. Chúc mừng năm mới, nhiều tình yêu và hạnh phúc.

Ta lại tìm đến biết bao những mảnh đời khô quạnh như ta nằm đây, đang ôm chăn, ôm gối, ôm thú bông chờ cái những phút chót của năm qua đi. Ta nghĩ đến những kẻ không tình yêu cố vui khi những bông pháo bay lên. Sau phút giao thừa họ lại đi tìm chính mình trong các quán bar, lắc lư trong các âm thanh nhạc sàn, cạn sạch các ly rượu mạnh, lấp liếm cái cô đơn để rồi khi ánh đèn bar bừng sáng mời khách ra về, họ giấu mình trong những chiếc áo mùa đông, lách mình ra ngoài cửa, không biết đi đâu, về đâu.

Những ánh mắt ngơ ngác nhìn nhau. Đi tiếp hay về? Đi đâu khi các quán đã im ắng thu mình sau các khung cửa? Về đâu khi chỉ có cái lạnh lẽo và thờ ơ của căn phòng đang chờ họ? Cái Tết đã lầm lũi ra đi. Sao đi chậm thế Tết ơi! Cái Tết buồn nhất trong cuộc đời ta. Ta hoảng hốt khi một mùa Valentine, mùa Tình yêu đang ngấp ngó.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.