Im lặng. Hết rồi những bàn bạc rôm rả về chương trình đêm giao thừa, chuyến thăm viếng, lời chúc tụng đầu năm, những ngày trẩy hội bên cha bên mẹ. Cha mẹ ta là những người có học vấn, là cán bộ lãnh đạo của các công ty. Họ luôn được bạn bè, đồng nghiệp khen ngợi là hạnh phúc, có con trai hào hoa, phong nhã, nhẹ nhàng. Họ luôn nhận được những bình luận về ta: “Con ông bà đẹp trai, có tài, công việc khá giả, thiếu gì người yêu, lấy đâu chả được vợ”. Ôi sao tình yêu lại phụ thuộc quá nhiều vào cái tài, cái đẹp và giàu có?
Rồi sự im lặng cũng bị phá tan bởi giọng nhẹ nhàng nhưng quyết đoán của mẹ: “Ngày mai, con đưa mẹ đến nhà thầy Thủy để giải hạn”. Giải hạn cho mẹ hay giải hạn cho con? Mẹ vẫn tin vào lời khuyên của thầy phong thủy, tin vào số phận của mỗi con người. Mẹ thành tâm nơi cửa Phật. Cha ta chưa bao giờ thắp một nén nhang trên đền chùa. Ông chỉ ngắm nhìn kiến trúc đền chùa, những pho tượng, những bức phong khắc tiếng Hán, ông khá am hiểu chữ Hán Nôm. Ông bâng quơ như đã quên chuyện vừa qua: “Ngày mai sẽ đi Nhật Tân mua đào, quất Tết”.
Ba dòng suy nghĩ là ba phương trời xa cách. Giải hạn là suy nghĩ của mẹ. Coi như chưa có chuyện gì đặc biệt xảy ra là quyết định của cha. Trong ta vẫn là câu nói của chính mình: “Con là gay, đồng tính luyến ái, con yêu đàn ông”. Tim ta đau nhói. Đầu óc cuồng quay, lạc hướng.