Ngày ra đi của ông Công ông Táo, ngày cha mẹ mở cửa tự do cho ta bằng lời khuyên: Con liệu tìm hiểu cô nào để xây dựng một gia đình con nhé. Tưởng như được giải thoát khỏi vòng tay nuông chiều của cha mẹ đáng kính, ta có thể nhẩy lên vui sướng: Ôi thế là ta có tự do! Thế nhưng một nỗi buồn trĩu nặng bóp nghẹn tim. Ta phải đối đầu với một thử thách viễn tưởng mới. Xây dựng gia đình. Lấy vợ. Đẻ con.
Ta đâu ngờ cái đêm đó Táo quân đã thăng thiên mang theo hết cả hạnh phúc gia đình. Ta đã đẩy các đấng sinh thành đến sự xấu hổ, ô uế? Ta đã mất đi một người cha, một người bạn vẫn chơi cờ tướng, cờ vua, vẫn chia sẻ những tác phẩm văn học cổ kim, những bản sonade du dương. Ông nói: “Cha đã mất con thật rồi”.
Ta không lường được cái đêm đó đã đẩy người đàn bà tưởng như từng hạnh phúc nhất trần gian xuống bùn bẩn của tội lỗi. Nước mắt bà chảy dài, nhòe nhoẹt gò má, tàn phai phấn hồng. Bà nhìn vào những tàn tro vàng mã vừa hóa nằm ẹp trên sân nhà vì mưa bụi. Bà thổn thức: “Mẹ có tội với trời, mẹ van con hãy suy nghĩ lại”. Cha uống rượu một mình, hết chén này đến chén khác mà không chạm cốc với ta. Mắt ông đỏ ửng. Ông cũng nghĩ mình có tội với trời?
Ôi trời ơi, ta có tội gì, họ có tội gì? Ta muốn gào thét thật to và chạy biến khỏi nơi đây. Ta không khóc ra nước mắt, hai bàn tay đan vào nhau, nhìn đăm đăm vào đĩa bánh chưng vuông vức cắt sáu phần. Liệu ta còn đủ nghị lực để ăn ngau ngáu hai phần bánh kia? Ta chuyển hướng nhìn vào đĩa thịt gà đầy ắp với hai cái đùi to trắc thịt nạc đen. Những chiếc đùi gà mẹ luôn dành cho ta. Văng vẳng trong tai câu bông đùa của mẹ: “Con ăn đùi đi mai sau chạy khỏe”. Chạy đi đâu đây mẹ ơi? Hai bắp đùi của ta giật giật tù túng như hai chân gà bị trói trặt trước khi bị làm thịt.