Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống valentine đau khổ của chàng gay hay nhất tại 18Truyen.com về tâm sự cuộc sống
Đôi khi ta thấy căm ghét đàn bà, ta lại giận dữ với số phận chớ trêu. “Bóng”, ai đã nghĩ ra và đặt tên cho những kẻ như ta? Thật quyến rũ khi đó là những bóng hoa với đủ cánh, nhụy để khoe sắc.
Đêm xuống. Vẫn một mình ta lang thang trên phố. Những chiếc lá bàng úa tàn cuối cùng đang nháo nhác đua nhau lìa cành. Liễu hồ Hoàn Kiếm oằn mình run rẩy hất những giọt mưa đêm đông cố bám lại trên chiếc lá mềm yếu. Cái lạnh của đêm giao thừa vừa qua. Cái lạnh của cô đơn vẫn đeo đẳng. Ước ao một vòng tay để âu yếm cho bớt quạnh hiu, một vòng tay vuốt ve sưởi ấm lòng ta. Chỉ còn một tuần nữa là ngày của tình yêu. Ôi Hà Nội những đêm mùa đông. Hỡi ơi Thánh Tình yêu của ta!
Không chịu nổi cái tĩnh mịch đến thờ ơ của đêm đông, thế nhưng ta vẫn chưa muốn đưa bước chân mỏi mệt về nơi bốn bức tường và ánh đèn vàng chờ đợi, ta thả mình trên chiếc ghế đá bên hồ, lấn áp sự tĩnh lặng của đêm bằng những ca khúc Hà Nội. Mùi hoa sữa chỉ còn là những kỷ niệm xưa, để lại ta giờ đây chỉ là một dại khờ, một tôi.
Ta đã suy tư bao ngày để đủ dũng cảm vào một ngày kia, ngày ông Công ông Táo về trời, ta làm cha mẹ hoảng loạn. Ta đã mất đi một tình yêu còn lại, đã nói sự thật với họ: “Cha mẹ ơi, cha mẹ có yêu con không”? “Sao con lại hỏi vậy”? “Con là bóng là gay, là đồng tính luyến ái, con yêu đàn ông”.
Tâm sự valentine đau khổ của chàng gay
Cả bầu trời đêm ập xuống đầu họ, ta là đứa con duy nhất của họ, là cậu ấm được nuông chiều, chăm sóc, hướng nghiệp để rồi dễ dàng có tấm bằng đại học đầu tiên ở tuổi 22, và hành trang cuộc sống hôm nay với ba tấm bằng, một công việc cho thu nhập cao. Ta đã lao vào học hành, sự nghiệp, công việc để cố lấn át những ham muốn yêu đương. Thế nhưng ta đã yêu, yêu say đắm, si tình, thất bại nhưng vẫn thèm yêu.