Hạnh phúc qua đi, vội vàng như tia nắng sớm mai, khi mà người ta chưa kịp đắm mình để thưởng thức thì nó đã vụt tắt. Con lại phải đón cái Tết đầu tiên không có bố. Giao thừa năm ấy, mẹ và con hai người hai ngả, quay lưng vào nhau mà khóc. Lần đầu tiên trong đời, con thấy hụt hẫng chơi với đến như vậy, con đã mất rất nhiều thời gian để làm quen với sự thật là bố không còn nữa.
Tâm sự ước mong đón Tết bên mái nhà xưa
Con tủi thân khi tiếng pháo giao thừa rộ lên, nhà nhà hân hoan chúc Tết, còn mẹ con con nằm đó gặm nhấm nỗi đau mất mát. Con hiểu rằng, từ đây về sau và cả cuộc đời này, con sẽ không bao giờ được đón Tết cùng bố nữa. Và cũng từ đây, con ghét Tết, con sợ Tết. Con sẽ không còn được thấy dáng bố liêu xiêu đi về, con sẽ không còn được nghe bố hỏi han, không còn được bố quan tâm, yêu thương nữa.
Sau 2 năm bố đi xa, con lại đón cái Tết đầu tiên ở nhà chồng. Nỗi cô đơn trùm kín trái tim con, con nhớ bố, nhớ nhà, con thương mẹ, con đã cố trốn nó mà không được. Giao thừa năm ấy, con không dám gọi điện cho mẹ vì sợ thấy mẹ khóc. Con biết mẹ buồn, mẹ tủi, bố không còn, 2 con gái thì lấy chồng xa, chỉ có 1 mình mẹ trong căn nhà ngày Tết đến. Mẹ đã òa khóc khi thấy nhà người ta con cháu nơi nơi về tụ họp, còn nhà mình, chỉ mình mẹ mà thôi. Con đã cố quên đi để vui trọn cái Tết nhà người nhưng sao tiếng lòng con không thôi thổn thức. Nước mắt con lại rơi.