Em nhớ cháy cả lòng cái hạnh phúc của những mùa Noel trước có anh. Em nhớ vào một đêm Giáng sinh năm đó, sau khi gặp bạn bè, anh chở em đến một nơi; nơi đó có quà, có nến, có nhạc, có cả chocolate. Nơi ta đã trao nhau bao yêu thương, chứng kiến bao ngày kỷ niệm cùng những chuyện buồn vui của hai ta đều đến đó chia sẻ. Đêm đó bên anh cái cảm giác hạnh phúc ngập tràn hồn em. Trong đêm Thánh vô cùng ấy em đã nguyện cầu với Đức Mẹ cho em được ở bên anh suốt đời, dù ngày sau có ra sao. Nhưng có lẽ em là người ngoại đạo nên lời cầu xin của em không đến được với Người. Và giờ ta xa nhau.
Hãy giữ gìn sức khỏe anh nhé. Bên anh dù không nói gì em cũng rất vui. Nhưng thấy anh thức trắng đêm như vậy em rất bực. Anh có biết đến gần sáng là giọng anh đã khàn rồi không. Những đêm thức trắng như vậy không có lợi cho sức khỏe đâu anh, nhất là vào lúc này. Anh mạnh khỏe là niềm vui của em bây giờ. Em buông tay anh trước, thế nên em cứ dõi theo từng bước anh đi. Nhìn anh đi lại một mình, bóng dáng thân quen của anh trên chiếc xe kỷ niệm, đọc những bài anh viết về chuyện chúng mình, về ý thích, thói quen của em ở đây. Những điều đó cũng để em yêu thương anh cả đời.
Ước mơ của em là được làm người phụ nữ của anh, được chăm sóc anh, nấu cho anh những bữa cơm ngon, áo quần anh mặc em chọn, những sáng cuối tuần, anh pha cafe, em làm điểm tâm cùng nhau ăn sáng, nghe những bản nhạc anh chọn như ngày xưa ấy. Đêm về, cùng nhau xem TV, nhắc nhở, chờ đợi mỗi khi anh đi nhậu về khuya và nhận được sự quan tâm chăm sóc của anh. Ước mơ thật bình thường với mọi người, sao với em lại khó khăn đến vậy.