Câu cuối cùng anh dành cho em là: “Không còn gì nữa rồi, xin lỗi đã đem muộn phiền đến cho em và chúc em hạnh phúc”. Anh bảo không còn gì là anh có quyền quay lưng, để lại cho em bao nỗi khổ sở phải chống chọi một mình. Anh hiểu rõ nhất hạnh phúc em có được từ đâu, thế mà lại mỉa mai chúc phúc. Anh xin lỗi đã làm cho em muộn phiền, thì anh lại đem đến cho em bao muộn phiền với tính cách của anh. Anh có biết, khi đọc những dòng tin nhắn đó em đã buồn như thế nào không. Nhưng em biết tính anh là thế.
Em luôn nghĩ, em yêu anh vì điều gì. Có phải vì anh giàu có, quyền cao chức trọng, đẹp trai hay nói năng ngọt ngào, những thứ mà người ta thường gán cho phụ nữ cần có khi yêu? Anh không đẹp trai, anh kiệm lời yêu thương và không nói câu ràng buộc. Kỷ niệm của hai ta là những quán cafe góc phố, quán ăn bên đường, hay những đêm đã khuya, trên chiếc xe cũ kĩ anh chở em dạo phố, khi trời lạnh anh chạy thật chậm, tay anh vòng ra sau tìm tay em ủ ấm. Lúc đó, hai ta đùa vui như hai đứa trẻ ngập tràn hạnh phúc.
Anh ạ! Em yêu anh vì anh là người điềm đạm, bao dung, sống rất tình cảm. Sự tinh tế và hiểu biết rộng, sự sâu sắc, mạnh mẽ trong tâm hồn và cách sống đã làm em ngưỡng mộ. Anh đã truyền cho em sự tự tin, anh đánh động được những điều tốt đẹp trong em. Em hạnh phúc với sự lãng mạn của anh và bình yên khi được ở trong vòng tay của anh. Thế nên điều em cần nhất là tình yêu của anh, khi em cảm thấy tình yêu đó không còn nữa thì mọi thứ còn lại đều vô nghĩa và em còn biết làm gì hơn là tự trọng rút lui.