Tình yêu trong sự nghèo khó của hai đứa nên hết sức giản dị, không có những cuộc đi ăn uống nhà hàng, không một lần cà phê hay đi xem phim nhưng anh luôn làm tôi cảm động. Anh chu đáo, quan tâm đến từng cử chỉ, nét mặt của tôi, mỗi lần cuối tuần tôi về quê anh lại lặn lội xuống đón tôi về, chủ nhật lại chở tôi xuống trường. Tôi cảm động và ngày càng yêu anh nhiều hơn.
Chúng tôi yêu nhau trong khi bố tôi phản đối kịch liệt, cay độc. Tương lai anh mù mịt nên không dám tự tin để yêu tôi. Tôi kiên quyết chia tay sau một năm rưỡi yêu anh nhưng trong lòng vẫn yêu anh tha thiết.
6 tháng sau tôi biết anh có người yêu mới nhưng trong 6 tháng ấy anh vẫn nói yêu tôi. Lúc tôi biết anh có người yêu mới, lòng đau đớn vô cùng, nghĩ mình đã mãi mãi mất anh. Yêu được 7 tháng người yêu anh bỏ anh đi nước ngoài không tin tức. Anh trở lại tìm và nói còn yêu tôi lắm. Những tưởng sẽ không bao giờ tôi tha thứ và quay về nhưng thương anh cô độc, một phần còn yêu anh rất nhiều, tôi đã bỏ qua, trở về bên anh khi bố tôi vẫn phản đối kịch liệt.
Anh đi làm, mua được mảnh đất ở quê cũng là lúc mẹ tôi và các anh chị thuyết phục được bố cho chúng tôi yêu và lấy nhau. Tôi phát hiện qua email của anh chuyện đứa bạn gái thân nhất của tôi suýt chút nữa bị anh cưỡng hiếp. Một lần nữa tôi lại rơi xuống vực thẳm, thề sẽ không tha thứ cho anh. Nhưng vì sự ăn năn hối lỗi của anh và cũng vì yêu anh đến quên bản thân, xét thấy một phần cũng là lỗi của đứa bạn gái, tôi lại nhắm mắt tha thứ cho anh. Từ đó tôi và đứa bạn gái mất đi tình bạn.