Trước khi gặp anh tôi đã yêu đơn phương người bạn thân trong lớp. Rồi tình yêu đó lớn dần lên khi tôi ra trường. Tôi đã chọn cách rời bỏ người bạn đó, rời bỏ Sài Gòn chỉ để giữ tình bạn thân thiết. Hôm nay cảm giác đó lại ùa về, cảm thấy bối rối, tôi trở nên khép kín hơn. Ít nói hơn với mọi người kể cả với anh. Anh vẫn không biết chuyện gì nên vẫn vô tư với tôi.
Trong một lần nhậu say tôi đã thú thật với anh mình là gay, yêu anh rất nhiều. Anh chỉ im lặng không nói gì. Mấy ngày sau đó anh đến bên tôi khuyên và an ủi, anh xem đó như là bí mật của tôi, vẫn chấp nhận sống chung nhưng quan điểm của anh rõ ràng là anh không thể yêu tôi.
Chúng tôi có hơn 4 năm sống cùng nhau như vợ chồng thực sự với những niềm vui và cả những hờn giận vô vớ. Đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất, đau buồn nhất mà tôi đã trải qua. Hạnh phúc từ những điều rất đơn giản khi hai đứa cùng đi chợ nấu cơm, rong ruổi trên những con đường Sài Gòn vào mỗi tối chỉ để ngắm cảnh. Nhưng tôi biết niềm hạnh phúc này chỉ đến với mỗi tôi còn anh thì không. Tôi cũng biết cái anh cần là một cô gái chứ không phải tôi. Nhưng với bản tính ích kỷ, tôi đã làm mọi cách để các cuộc hẹn hò của anh với những cô gái thất bại mà anh cũng không rõ nguyên nhân.