Ấy vậy mà chưa bao giờ tôi nản chí việc học hành. Bởi vì với tôi, học là cách nhất giúp tôi thoát khỏi cuộc sống này. Và cùng với công việc đó, gia đình đó, quần áo mới, thời gian vui chơi kết bạn, với tôi đều là thứ quá xa xỉ. Thân quen với tôi vẫn là những trận đòn nhừ tử, những cái tát, những câu chửi riết lòng “học làm gì nhiều, cái loại như mày sau này chỉ đứng đường thôi”.
Có ai tưởng tượng đó là lời một người cha nói với con gái, mặc dù chưa bao giờ tôi dám làm trái ý ông. 18 tuổi, cái tuổi một đứa con gái lẽ ra phải nõn nà dậy thì, tôi vẫn như một củ súng vì thiếu ăn, thiếu mặc, thậm chí thiếu học hành. Ở trường, các giáo viên ai cũng thương tôi, thậm chí vì biết nhà nghèo không có tiền đi học thêm, các cô còn dạy miễn phí và còn giúp xin học bổng để tôi có điều kiện học hành.
Tôi luôn tâm niệm rằng cuộc sống này rất công bằng, mất cái này được cái khác. Hãy thử ngẫm xem, qua những điều tôi kể, dĩ nhiên không phải là tất cả chi tiết, nhưng liệu nói hoàn cảnh như vậy là không khổ? Nhưng tôi chưa bao giờ mất niềm tin vào cuộc sống, chưa bao giờ có ý buông xuôi hay trả thù đời. Ngược lại tôi nghĩ, hoàn cảnh càng tệ, mình càng phải vươn lên để chứng minh bản lĩnh.
Đừng bao giờ đổ lỗi cho hoàn cảnh. Không ai phủ nhận tác động của hoàn cảnh lên cuộc sống, lên số phận, lên tính cách của một con người. Nhưng tôi vẫn tin rằng “Nhân tri sơ tính bản thiện”. Chỉ cần chọn cho mình một ý thức đúng đắn thì dù hoàn cảnh như thế nào, mình cũng vững bước trên con đường đúng đắn dẫn lối bởi lý trí.