Tuổi thơ của tôi chưa bao giờ hạnh phúc, mặc dù ở lớp, ở trường, tôi luôn đứng đầu, luôn là tấm gương mà các bậc phụ huynh muốn con mình noi theo. Nhưng mỗi khi cất bước chân rời lớp học về nhà, thì có nghĩa tôi bước chân vào cánh cửa địa ngục. Gia đình nghèo khó, bất chấp sự tần tảo của mẹ, sự tần tảo đôi khi làm chai sạn cả tình cảm dành cho tôi, thương con nhưng bất lực. Bố tôi có tài, nhưng cũng lắm tật, tiền làm ra 7 thì tiêu 10 cho những thứ vô thưởng vô phạt, cho lòng tin đặt nhầm chỗ vào những kẻ mà bố tôi gọi là bạn, còn tôi thì gọi là “bè”.
Đó là suy nghĩ của một con bé chưa đủ 18 tuổi, cái tuổi thì non mà cái não thì già. Cuộc sống gia đình tôi là cả một chuỗi ngày lo ăn lo mặc chứ chẳng có thời gian mà mơ ước cao xa. Gia đình tôi buôn bán, cái nghề buôn thúng bán mẹt, mẹ ra chợ, còn tôi, bố và em trai ở nhà lo làm hàng. Ở cái tuổi ăn chưa no lo chưa tới, sáng nào tôi cũng phải gắng gượng dậy từ 5h sáng, cùng bố làm hàng tới 11h30 trưa. Nếu là khi tôi học chiều, còn ngược lại nếu học sáng, thì làm từ 1h30 tới 4h chiều.
Ước mơ của tôi khi đấy chỉ đơn giản là được ngủ một giấc đã đời tới 7h sáng. Ngày nắng cũng như mưa, đông cũng như hè, có khi vội hàng, thậm chí ngồi làm và đi đưa hàng dưới trời mưa lạnh giá mà không một mảnh áo mưa trên chiếc xe đạp cũ, với bàn tay trắng bóc vì lạnh, mà tôi thì vốn vừa xấu vừa đen thui lủi. Làm việc với bố mẹ như vậy, dĩ nhiên tôi chẳng có nhiều thời gian để mà học, đôi khi tôi vừa học vừa nấu cơm, quay ra đảo nồi thịt lại quay mặt vào quyển sách.