VN88 VN88

Tâm sự tuổi thơ cơ cực nhưng tôi không đánh mất mình

Tôi năm nay 27 tuổi, cái tuổi chưa già để lên mặt dạy đời người khác, nhưng cũng không còn trẻ, cũng đủ lớn để hiểu rằng cuộc đời này cái gì đúng, cái gì sai, cái gì là trân quý. 18 năm, có thể nói tôi sống trong địa ngục. Tôi từng vô cùng đau khổ, tự ti, và thậm chí là sợ hãi tuổi thơ của mình. Cho đến bây giờ, khi những sóng gió đã qua, đang sống trong những ngày tháng mà tôi cho là yên bình và hạnh phúc, nhưng những cơn mơ về tuổi thơ nhiều đêm vẫn ám ảnh, như nhắc nhở tôi về những gì mình đã phải trải qua và những gì cần hướng tới.

Sinh ra trong một gia đình quyền thế, giàu có theo đúng kiểu phong kiến, nhưng là gia đình phong kiến đã hết thời, tụt dốc. Của cải thì chẳng còn gì, cái còn lại có chăng là những lề lối tư tưởng gia trưởng và tù túng. Đó là sự kỳ thị, thiên vị đơn giản vì tôi là con gái, và đơn giản vì người mẹ sinh ra tôi từng một thời lầm lỡ. Nên dù bà có cố gắng tần tảo, hy sinh bao nhiêu, trong mắt bố tôi, tôi vẫn là kẻ có tội.

Tôi có tội vì tôi giống bà, tôi có tội vì tôi là con gái, mà con gái thì chỉ sau này tung cánh theo chồng, chả được tích sự gì. Cùng nhiều nguyên nhân khác, tôi luôn là cái gai trong mắt bố. Ông ghét tôi đơn giản vì “tao nhìn thấy mày đã thấy căm thù”, ông ghét tôi dù tôi có được hàng trăm hàng ngàn người khen là “con bé vừa ngoan vừa đảm đang lại học giỏi nhất trường”.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.