Hôn nhân với má chị là khoảng thời gian như địa ngục tối tăm. Chị vẫn hỏi sao má không thôi ba khi vừa sinh chị hai, như thế sẽ không khổ, tụi chị cũng chẳng phải có mặt để chịu chung cảnh khổ thế này. Má chị chỉ im lặng nói đúng một chữ “nghiệp”, giờ ngẫm lại chị vẫn cảm thấy day dứt vì câu nói vô tình và thiếu đạo lý ấy của mình.
Với những gì đã xảy ra, chị rất giận nhưng chưa bao giờ nặng lời với ba. Chị giận nhưng thật lòng rất thương ba, chưa bao giờ cảm thấy ghét. Chị thương ba lầm đường lạc lối, luôn mong cầu chư Phật cho ba thấy con đường sáng để quay về.
Trước đây, khi ba má chưa ly hôn, chị vẫn hay nói chuyện, khuyên ba, tuyệt đối không nói chuyện gì khi ba đang có cãi vã hay nóng giận. Chị phân tích trái phải khi chỉ có hai cha con, ít ra ba sẽ cảm thấy dễ chịu và dễ thấm hơn. Ngay lúc này, khi anh trai và các em vẫn còn đang giận ba, bỏ mặc không nói tới, chị vẫn thường gọi về trò chuyện và phụ chi phí cho ba. Chị hay tranh thủ khoảng hơn tháng về thăm ba má một lần, thấy ba vui vì chị nấu cơm cho ba, mua món ăn ba thích, chị nhớ món đồ ba đang thiếu.
Chị cũng nhìn thấy sự cô đơn của ba khi vô rẫy ngủ với má. Ba gọi điện khi tối về không thấy chị, thấy nỗi buồn ánh sau đôi mắt, thấy đôi chút sự hối hận, kể cả sự thiếu thốn về vật chất và tinh thần nữa. Hiện tại chị không thể lo cho ba một cách chu đáo, vì kinh tế có chút bẩn ổn sau khi công ty riêng của chị bị phá sản cách đây hơn 2 năm.