Tôi chuyển chỗ làm thì gặp người đồng nghiệp đó, bố mẹ anh mất sớm do tai nạn giao thông nên từ bé anh sống với ông bà ngoại cao tuổi. Tôi biết anh thích mình nên nhiều lần né tránh nhưng anh rất tốt bụng, đã giúp đỡ tôi quá nhiều từ những việc nhỏ nhặt. Khi tôi gặp khó khăn, người đầu tiên bên cạnh cũng chỉ mình anh, anh giúp tôi vô điều kiện như thế làm sao tôi có thể phủi một cái xem như chưa có gì xảy ra.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, anh nói muốn lấy tôi làm vợ, anh biết tôi còn yêu chồng cũ nên quyết định chờ. Anh tin một ngày tôi sẽ đáp lại tình yêu đó, rồi còn bảo tôi tạm thời giữ chiếc nhẫn, khi nào tôi thật sự yêu anh hãy đeo vào. Hôm đó cũng là hôm anh và chồng cũ tôi xảy ra xô xát, chồng cũ đón con đi học về thấy người đồng nghiệp liền lao vào hỏi tôi người đàn ông này là ai. Do tôi vùng vằng đẩy anh ra nên bất giác ngã xuống đất, sau đó họ đánh nhau mặc tôi bên ngoài can ngăn hết lời. Hôm ấy, lần đầu tiên sau một năm tôi và chồng cũ nghiêm túc nói chuyện, anh xin lỗi về mọi thứ, mong tôi và con cho một cơ hội. Tôi cũng nói nếu người như anh thật sự thay đổi thì hãy chứng minh cho tôi thấy. Sau đó mọi chuyện xảy ra như tôi nói ở bài viết trước.
Cách đây không lâu, anh đưa lại nhẫn cưới cho tôi (lúc chia tay tôi trả lại cho anh) rồi nói sẽ không ép buộc tôi quay lại mà chờ cho đến một ngày tôi tình nguyện đeo nó. Vốn dĩ từ trước đến nay chỉ yêu mình anh, giờ ngồi nhìn hai chiếc nhẫn tôi đã biết mình muốn cái nào hơn. Cho dù tương lai hay hiện tại, dù anh có thay đổi hay không tôi vẫn chọn anh. Lỗi lầm của anh ngày xưa tôi bỏ hết, con tôi cần có cha, thằng bé đáng yêu, ngoan ngoãn như vậy làm sao tôi có thể nhẫn tâm nhìn con mình khóc đến mệt lả khi bố nó rời đi. Tôi đã từ chối người đồng nghiệp, anh xứng đáng với những người phụ nữ hơn tôi trăm nghìn lần, tôi không nỡ vì một phút nông nổi mà làm tổn thương tấm chân tình của anh. Anh không trách mà ngược lại còn chúc phúc cho tôi.