Mọi hình dung của tôi về vợ anh đều bị thay đổi. Tôi bối rối đến rụng rời khi đối diện với một người phụ nữ lớn hơn 8 tuổi, nhỏ hơn anh 12 tuổi, rất tự tin và xinh đẹp. Chị cười mỉa mai khi vừa thấy tôi bước vào, còn anh không dám ngước mắt nhìn tôi. Tôi hiểu, chị ta coi thường anh vì đã bỏ vợ đi yêu người phụ nữ tầm thường. Lập tức tôi có suy nghĩ mình thua rồi và chấp nhận nuôi con một mình do bản thân quá ngu dại.
Câu đầu tiên chị nói với tôi và anh: “Chị chỉ cần nhìn xem người phụ nữ mà chồng đã lừa vợ, lừa con để quan hệ như thế nào thôi. Em có thể về đi, nhớ sau này ráng giữ lấy chồng (ám chỉ anh ấy) thật chắc nhé. Bởi sau cuộc gặp mặt hôm nay chị và anh ta sẽ không còn liên quan gì đến nhau, mặc cho sáng nay anh đã ra sân bay đón và năn nỉ. Chị chỉ có thể tha thứ cho người chồng phản bội chứ tuyệt đối không tha thứ người cha phản bội con thơ.
Điều chị không ngờ rằng người đàn ông ngày nào cũng gọi điện, nhắn tin nói nhớ vợ, yêu con cả chục lần, hàng đêm đều gọi về nói thèm quan hệ với vợ, sẵn sàng dắt vợ đi mua sắm, đi du lịch không tiếc tiền và lúc nào cũng nói những điều hãnh diện về chị lại phản bội mình. Chị đau lắm, bởi người đàn ông chị đã yêu hết mình, hy sinh cả phần sự nghiệp để sinh con cho anh ta. Chị không cao thượng để nhường chồng cho em đâu nhưng anh ta không còn xứng đáng với chị và con nữa”.