Giờ đây, tuổi thơ chỉ còn trong tiềm thức về một miền yêu thương xưa cũ. Tôi đã chạm tới ngưỡng cửa 20 của tuổi trẻ. Trung thu giờ đây là những chiếc bánh đẹp hơn khi được đặt trong chiếc hộp gói cẩn thận, ngon hơn với nhân trứng muối mà tôi dễ dàng mua được ở cửa hàng nơi phố phường xa lạ. Vậy mà thật khó để có thể tìm lại hương vị ngày xưa từ những chiếc bánh dẻo, bánh đậu xanh. Vị ngọt đó, mùi hương đó giờ đây chỉ còn trong miền ký ức đẹp mà tôi đã vô tình lướt qua, mãi mãi…
Trung thu xưa, lũ trẻ chúng tôi tíu tít rủ nhau đi rước đèn xem múa lân, xếp thành hàng dài đi quanh những con đường quê ngoằn nghèo, thi thoảng lại bụm miệng cười khúc khích khi ông địa vỗ bụng “xưng hùng xưng bá”: “Nay ta được Ngọc Hoàng cử xuống trần gian để diệt trừ yêu quái, đem bình yên cho dân làng. Các con ơi, nổi trống lên… cắc cắc tùng tùng”. Trung thu nay, tôi chẳng còn được cầm lồng đèn ba làm đi khắp xóm, cũng chẳng được ăn những chiếc bánh dẻo, bánh nướng thơm lừng. Khoảng trời kỷ niệm, hương vị quê nhà ấy dường như đã trôi về miền tuổi thơ mà tôi chẳng thể nào tìm lại được.
“Tết trung thu rước đèn đi chơi. Em rước đèn đi khắp phố phường…”, bất chợt nghe bài hát xưa cũ được phát ra từ chiếc radio của một cửa hàng, sao lòng buồn quá!
Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com