Có người nói nên kết thúc tất cả cho trọn một lần buồn vui sướng khổ, thà để đau tới tận cùng còn hơn dai dẳng suốt bao năm. Ai cũng biết hoa sẽ tàn, nhưng vì yêu hoa vẫn nhất quyết phải mua về, phải có được cho riêng mình. Đó là lẽ ở đời, lẽ của người. Trước bãi bể nương dâu ấy, cô gái như người bộ hành, vẫn bước đi lặng lẽ, chắp nhặt những cánh hoa, cây cỏ, mong kết nên một tấm áo yêu thương.
Hoá ra, con người có thế nào vạn vật vẫn có quỹ đạo riêng của nó, chỉ có người với người là hiểu thấu giúp nhau mà thôi. Nhân thế có được mấy người lãnh đạm được trước dòng chảy thời gian. Nhận thức quá rõ ràng rằng tháng năm luôn trôi đi miết mải, trọn vẹn, nên nếu như cô gái cứ thuỷ chung, ngốc nghếch, trước sau gì cũng hoá thân vào cánh hoa trắng để mau tàn mau lụi một sớm mai.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)