Hôm nay, tôi rối bời, rụng rời tay chân sau khi nói chuyện với một người bạn chung của hai đứa ngày xưa lâu ngày không gặp. Câu hỏi thăm “Tình cảm hai đứa vẫn tốt chứ, Hùng nó khỏe hẳn chưa”? Câu nói như mũi dao cắt vào tim tôi khi thảng thốt nhận ra mình quá vô tâm trong cơn đau của anh. Anh đã nói chia tay vì sợ tôi đau khổ nếu một ngày tôi mất anh, anh sợ minh không qua nổi căn bệnh ung thư, anh mặc cảm với điều đó.
Nếu như lần chia tay trước tôi khóc và hận anh bao nhiêu thì bây giờ tôi khóc và hận mình bấy nhiêu. Tại sao ai cũng biết nhưng chỉ mình tôi vô tình không biết anh bị bệnh? Tại sao trong lúc anh buồn đau và cần tôi nhất, tôi lại không thể ở cạnh? Tôi không tưởng tượng được. Chỉ khi xem ảnh của anh tôi mới thực sự tin, người anh gầy gò xanh xao, tóc rụng gần hết, làn da xám xịt hẳn đi, phải khó khăn lắm tôi mới nhận ra chính anh – chàng hoàng tử ngày xưa tôi từng yêu, yêu rất nhiều. Câu chuyện này tôi cứ nghĩ chỉ có trong phim Hàn Quốc, không ngờ đó cũng chính là câu chuyện tình tôi.
Số phận cũng thật khéo trêu người, một lần nữa trong tôi muốn tìm anh, chạy đến bên anh, xin anh tha lỗi, hai đứa sẽ làm lại từ đầu, yêu nhau như ngày xưa ấy. Những hình ảnh về anh hiện rõ như in trong tôi, kỷ niệm sống dậy và thúc giục tôi. Tôi không thể làm như vậy, không thể phụ tình người đã yêu thương tôi lúc đau buồn nhất, cho tôi tình yêu bao dung không toan tính. Vì thế tôi không dám phụ tình anh, người yêu hiện tại của tôi bây giờ. Nhìn nụ cười hạnh phúc của anh mỗi lúc hai đứa bên nhau, sao tôi đủ can đảm nói ra cho anh ấy nghe.