Rồi một lần nữa tôi đi vào con đường cụt để rồi không thể quay đầu. Em, cô gái tôi từng thích (lúc em vào công ty thì tôi mới cưới vợ), em không đẹp nhưng có ma lực hấp dẫn đàn ông, nhiều người vây quanh, em đều đón nhận hết. Tôi lúc đó em không thèm ngó ngàng tới (sau này em nói có để ý nhưng sợ vì thấy tôi nghiêm túc). Rồi em đi lấy chồng, sau một năm ly dị và trở về công ty làm việc. Ngày gặp lại nhìn em thảm hại, tôi loay hoay tìm đủ cách giúp đỡ, em nhận sự giúp đỡ đó và xúc động vô cùng.
Tôi nói yêu em say đắm, em đáp ứng tình cảm của tôi sau một thời gian ngắn. Tôi như kẻ chiến thắng, vui mừng bỏ gia đình sang một bên, đi sớm về muộn, lúc nào cũng muốn ở bên chăm sóc em. Nhìn vợ tôi thấy chướng tai gai mắt, vợ càng chăm sóc tôi càng đẩy vợ ra xa, những lời trước đây vợ nói làm tôi thấy bật cười, còn giờ lại thấy không muốn nghe. Vợ cảm nhận thấy mọi chuyện mặc dù tôi cố giấu, làm ra vẻ không có chuyện gì nhưng không được, vợ lại bắt tôi khai hết mọi chuyện.
Tôi đã nói mọi chuyện với giọng đầy tự hào của một người tìm thấy tình yêu đích thực, không ngại đem vợ ra so sánh, rồi nói không yêu vợ, chỉ sống vì trách nhiệm, vợ phải chấp nhận điều đó. Tất nhiên vợ không chấp nhận và viết đơn ly dị, tôi hơi hụt hẫng nhưng vì sĩ diện nên cũng đồng ý. Tôi bước đi cùng em bằng hành trang “tình yêu”, khi về sống chung rồi mới nhận ra đâu là bản chất thực, tôi thất vọng nhưng nghĩ đây là cái giá mình phải trả cho những gì đã gây ra.