Chứng kiến sự hèn nhát khi anh không cho tôi gặp dù trời đã khuya và tôi vừa sinh con, đứng trước ngôi nhà anh đang thuê ở cùng vợ, tôi đã hiểu vì sao khi yêu cầu thuê phòng trọ ở cùng anh không chịu, nói chỉ tới lui sáng chiều chăm sóc lúc tôi bụng mang dạ chửa. Tôi muốn chết đi để không phải đau đớn thế này.
Một lần nữa vì con, tôi cho anh cơ hội. Anh hứa sẽ rời khỏi đó vào cuối tháng nhưng không biết bao nhiêu ngày cuối tháng trôi đi. Gia đình tôi cho biết anh lại chuyển đi cùng vợ, không hề báo với tôi. Tôi vẫn tin vào tình yêu to lớn anh luôn nói, vẫn chờ mỗi ngày để nhìn thấy anh chơi đùa cùng con dù chỉ vài phút. Sau đó anh lại vội vã ra về vì vợ không ngừng tới nhà quấy phá, đánh mẹ con tôi, nhục mạ gia đình tôi.
Đó là cái giá mà tôi phải trả, chỉ thương cho con, tôi vô cùng xấu hổ với gia đình. Do quá yêu và tin anh, tôi biến mình thành con người nhu nhược, ích kỷ. Tôi không muốn con lớn lên trong sự ghẻ lạnh của bên nội, xỉ vả của vợ anh, mặc cảm với cuộc đời vì có một người mẹ tội lỗi như mình.
Tôi biết sai, điều duy nhất làm đúng là kiên quyết sinh con khi không có sự đồng thuận của anh chỉ vì tuổi xuân không còn và khả năng sinh con của tôi cũng giảm vì nhiều lần phá thai do “Chưa phải lúc đâu em”. Anh đưa tôi đi từ thất vọng này sang tuyệt vọng khác, giờ đây tôi không còn mở cửa trái tim mình được nữa. Tôi biết ngày tháng sau này của hai mẹ con rất khó khăn, nhưng thà như vậy còn hơn ngày ngày sống trong sự giả dối của anh.