Thế rồi 7 năm sau tổn thương của tình đầu, tôi gặp anh. Không biết trời xui khiến hay là định mệnh, anh làm cùng công ty với tôi nhưng ở chi nhánh khác. Công ty tôi người ở chi nhánh khác rất ít khi được vào Tổng công ty, nhưng khi đó anh mới vào đã gặp ngay đợt công ty tập trung huấn luyện, thế là tôi gặp anh.
Rồi mấy hôm đó, cứ như xui khiến, tôi và anh có nhiều cơ hội nói chuyện riêng với nhau. Tôi cảm nhận trong những lần đi chơi tập thể đó anh có cái gì đó khang khác đối với tôi, nhưng rồi tôi xuề xòa cho qua vì nghĩ chuyện không có gì nghiêm trọng. Sau khi anh trở về tôi và anh cũng có nhiều lần nói chuyện với nhau, tuy nhiên chuyện sẽ tốt đẹp nếu như anh không phải là người đã có gia đình và 2 con nhỏ.
Và có lẽ định mệnh hơn chính là vào một đêm tôi không ngủ được, hơn 12h đêm lên mạng, tôi đã gặp anh. Đêm đó anh đã tâm sự chuyện gia đình của mình. Lúc đó tôi vẫn chỉ chia sẻ như 2 người bạn, khuyên anh làm thế này thế khác. Lúc đó anh đã nói nếu không có con cái có lẽ anh đã chia tay từ lâu.
Sau đêm đó tôi và anh nói chuyện nhiều hơn. Anh đã bóng gió nhiều về tình cảm với tôi, nhưng tôi quá tự tin là sẽ không bao giờ ngã lòng vì người đàn ông có vợ nên không đề phòng tình cảm của mình, đến lúc gặp chuyện tôi mới nhận ra rằng tôi đã yêu anh.